"Diễn châu" hai tiêng thiêng liêng và tự hào làm sao,tôi xa quê đã sáu năm nay,nhưng hình ảnh quê nhà không thể nào phai mờ được trong tâm trí tôi được.con đường,dòng sông,mái đình,hay chỉ là những trò chơi thủa bé đều mang lại cho tôi những kí ức không thể nào quên.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiP3f60Tf1MtkudV21vcfX28n3vtl1NNrLZjLaZJNO8_8_lSxV9cVi8T6dyjymma0WOgw8mllmdePMFoMPX1gCmzBycumRHCRFySo6XchB8Wj4gJS5nO6QRvi_shV0vexCVu7dLRpFxg6Q/s1600/c%C3%A1+g%E1%BB%97.jpg)
Đi xa ai cũng bảo tôi là dân "cá gỗ" tôi vui vì điều đó,quê tôi nghèo nên cá làm gì có mà ăn,không phải vì dân tôi không biết làm ra cá ra gạo mà ăn,mà là vi thiên nhiên không ưu đãi cho dân diễn châu tôi những điều đó,ở cái nơi mà bọn tôi thường hay nói với nhau là"chó ăn đá,gà ăn sỏi"thì con "cá gỗ" là minh chứng cho sự vất vả mà chúng tôi phải nếm trải ở miền quê nghèo đầy nắng gió này.Dân quê tôi hiếu học lắm,cũng vì cái nghèo nên ai cũng xem việc học để thay đổi bản thân,và làm giàu cho quê hương,có biết bao người thành công đã đi ra từ mảnh đất khô cằn này,giờ quê hương đã đổi mới nhiều,nhà cao,đường đẹp,mà sao trong tim mỗi người con diễn châu chúng tôi vẫn không thể nào quên đi hình ảnh khó khăn,lam lũ của một diễn châu ngày xa xưa.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét