Thằng bé tò mò chạy đến hỏi Cha
Răng họ kêu quê mình " Dân Cá Gộ"?
Cha mịm cười, nỏ có chi xấu hổ
Cái nớ con, nên biết để tự hào.
Chuyện kể rằng có anh học trò nghèo
Nhưng quyết tâm lên thành phố luyện thi
Đến bựa cơm thức ăn nỏ có chi
Nên lấy gộ đẹo thành hình con cá.
Nướng cháy đen để nỏ ai biết giả
Lấy cớ để xin nước mắm về ăn
Người quê mình dù cuộc sống khó khăn
Nhưng nổi tiếng là thông minh, hiếu học.
Nơi sản sinh bao Anh Hùng Dân Tộc
Có Bác Hồ, vị Lãnh Tụ kính yêu
Cụ Nguyễn Du nổi tiếng với truyện Kiều
Được công nhận là "Danh Nhân Văn Hóa".
Quê mình xưa kia đất cằn sỏi đá
Là chốn lưu đày của những sỹ phu
Nơi đày ải cũng là chốn lao tù
Của bậc Thánh Hiền bao đời yêu nước.
Đó là tổ tiên Cha Ông đi trước
Là những con người học rộng tài cao
Là cội nguồn đất học tận mai sau
Trên đất nước Việt Nam luôn khẳng định.
Dân Xứ Nghệ sống thường hay thẳng tính
Nên nhiều khi vì rứa mất lòng người
Giọng quê mình khó nghe với nhiều nơi
Nhưng con nhớ đừng đổi mà mất gốc.
Người quê ta luôn tự hào Dân Tộc
Sống nghịa tình, đùm bọc yêu thương
Dù đi mô khắp trên mọi nẻo đường
Vẫn tự hào mình là người Xứ Nghệ.
Mai này lớn đi năm châu bốn bể
Thì con luôn phải nhớ lấy lời Cha
Người Nghệ Tịnh sẹ mại mại một nhà
Luôn ghi tâm, để hướng về nguồn cội
Thơ sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét